Đăng bởi Soundio lúc 8:03 / 02.08.2022
Tôi sẽ trả lời cho các bạn dựa vào kinh nghiệm của mình, mặc dù có hơi buồn cười.
Vào một ngày tôi có đánh rắm một lần, lần ấy rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi nằm im trên giường, đứa bé trong bụng không nhúc nhích.
Kết quả là, cái mông nhỏ của tôi làm cô ấy sợ hãi và lập tức lắc bụng vài lần. Giống như người lớn chúng ta đột nhiên sợ hãi vì một điều gì đó, trời ơi, nó làm tôi sợ chết khiếp, cả người run lên vì lo lắng cho em. Sau đó, điều này đã xảy ra vài lần.
Cơ bản là tôi không hề động đậy, chỉ đánh rắm thôi. Nếu tiếng rắm lớn, em bé sẽ động đậy. Nếu tiếng rắm nhỏ hoặc không phát ra tiếng, em bé sẽ nằm yên.
Tôi tin rằng em bé có thể cảm nhận được âm thanh, nhưng quá trình khiến tôi tin điều này vẫn không thôi làm tôi buồn cười khi nhớ về nó.
Lúc mang thai, tôi hầu như là đều ở nhà, nên việc đánh rắm đối với tôi vô cùng thoải mái. Bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào. Nhưng từ lúc tôi nhận thức được em bé sợ âm thanh phát ra từ mông tôi, tôi luôn vô thức nén lại mỗi khi muốn đánh rắm.
Sau đó, khi tôi đi đến bệnh viện để theo dõi tim thai, lúc ấy em bé bắt buộc phải di chuyển, trong bụng tôi em bé không có cử động gì, bác sĩ đẩy tôi đổi tư thế để hít oxy nhưng em vẫn không cử động.
Ôi trời, em phải di chuyển để bác sĩ có thể theo dõi và thông qua việc kiểm tra này chứ! !
Bác sĩ nói, hãy lấy điện thoại của bạn ra và cho em nghe một vài bài nhạc, em bé có bài hát nào yêu thích không?
Ngay sau khi cô ấy nhắc tôi, tôi ngay lập tức ngồi dậy, khi tôi bật lên một đoạn video, em bé đột nhiên phản ứng với âm nhạc.
Sau đó, tôi có hát cho em bé nghe, và em bé bắt đầu cử động trong vòng chưa đầy một phút, và việc theo dõi nhịp tim của thai nhi đã nhanh chóng vượt qua bài kiểm tra một cách xuất sắc.
Lúc đó việc theo dõi thành công khiến bác sĩ cười ngặt nghẽo vì bé quá hợp tác. Tôi cũng nghĩ phản ứng của đứa bé rất buồn cười. Cũng may bác sĩ không hỏi tôi rằng thường làm gì để em bé di chuyển, nếu không thì trong phòng khám những gì tôi có thể nghĩ là đánh rắm mà thôi.
Ngoài ra, em bé nhà tôi cũng rất nhạy cảm với giọng của bố. Mỗi khi bố cô ấy hi hi ha ha trước bụng của tôi thì em bé ra sức phản ứng và ra dấu hiệu tỏ vẻ như rất thích thú. Trong khi tôi gọi mãi gọi mãi, em bé không mảy may di chuyển.
Thiên thần nhỏ của tôi đã được sinh ra cách đây mấy ngày, cô nhóc sợ tiếng rắm này khóc vô cùng to. Bác sĩ chọc ghẹo bảo rằng cô nhóc đang chửi bới vì tiếng khóc nghe vô cùng thánh thót.
Tôi chưa có cơ hội thử lại xem sau khi sinh ra cô ấy có còn sợ tiếng rắm hay không, có dịp nhất định tôi sẽ thử...