Đăng bởi Soundio lúc 7:55 / 02.08.2022
Kỳ nghỉ hè năm 2020, ba mẹ tôi đều đi vắng, tôi và em trai tôi quyết định sẽ ngủ cùng nhau, đêm đó tôi vừa nằm lướt Tik Tok vừa cười hahaha theo từng bài đăng.
Tôi vừa lướt một đoạn video và sau đó một âm thanh xuất hiện “Lộc cộc, lộc cộc”. Âm thanh đó phát lên như thể bạn lấy ngón tay gõ thật mạnh vào màn hình điện thoại. Tôi tin chắc rằng mình không thể bị ảo thính. Lúc đó, tôi vẫn chưa định hình lại được. Tôi vẫn thắc mắc tại sao nhạc nền trong video này lại ồn ào như vậy, sau đó tôi lướt sang video khác nhưng âm thanh đó vẫn vang lên. Sau khi lướt từ ba đến bốn video, tôi mới nhận ra âm thanh “Lộc cộc” này không xuất phát từ trong Tik Tok. Sau đó, não của tôi vẫn còn đang phân tích tôi đã lập tức lật điện thoại lên, tôi còn cho rằng nó là bướm đêm hay sâu bọ. Bởi vì đang là mùa hè, nên sẽ thường hay có bướm hoặc sâu bọ khi bạn bật đèn. Khi tôi lật lại chỉ có ốp lưng điện thoại hiện lên, tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái thứ âm thanh lạ lẫm đang phát ra từ trong điện thoại kia.
Lúc này, có một giọng nói rất nhỏ, có thể nói là nhàn nhạt vang lên. "Các ngươi có nghe thấy ta nói không?" Giọng nói này mang đầy tính tò mò, người nói câu này như chỉ muốn nghe được một câu trả lời đơn thuần không hề mang chút ngữ điệu đáng sợ.
Ngay lập tức, tôi nghi ngờ về thứ mình mới được nghe chính là ảo giác, tôi đã rất sốc. Tôi nhìn qua em trai của mình và có vẻ như nó chẳng nghe thấy gì. Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ không nghe không thấy, bình tĩnh nói với em trai tôi rằng: “Ê, mình ra chỗ khác chơi đi”. Như thể tôi đang đáp lại câu hỏi rùng mình khi nãy.
Những ngày sau khi tôi nghe được giọng nói đó, tôi đều ở trong nhà với một cảm giác đề phòng và lo lắng. Những ngày mà người thân tôi vắng nhà, tôi đều không dám ở một mình.
Tôi chỉ có thể ra một loại giả thuyết nghe hợp lý nhất, đó là có một người nào đó ở tương lai đang dùng cỗ máy thời gian để quay ngược về, tình cờ nhìn thấy tôi đang lướt Tik Tok, quyết định gõ vào màn hình điện thoại và gọi tôi. Nghĩ lại tôi cảm thấy thật sự rùng mình và sợ hãi.
Thời điểm xảy ra việc này, cũng đã khá lâu so với hiện tại. Lúc đó, tôi vẫn sống trong căn nhà cũ với bố mẹ, nhưng bố tôi làm thêm giờ và mẹ tôi đánh bài, nên phần lớn thời gian trong nhà là của tôi. Vào thời điểm đó, tôi thích chơi phần mềm gọi nhóm.
Lần đầu tiên điều này xảy ra là vào một đêm (lúc nửa đêm). Có năm hoặc bảy người trong một phòng thoại của chúng tôi. Tôi không nhớ chính xác là bao nhiêu. Tôi thường hát cho họ nghe vì tôi là chủ phòng, vì vậy micrô của tôi thường bật xuyên suốt và những người khác muốn nói phải nói bằng cách nhấn phím.
Tôi rời khỏi phòng một lúc và khi tôi quay lại, tôi nghe bọn họ bàn tán “Tôi đoán chừng nó khoảng 5 tuổi thôi”, tôi bảo “Ai 5 tuổi?”
Họ bảo “Chúng tôi đang đoán con bạn bao nhiêu tuổi”
Tôi nói “Con nhà ai cơ?”, họ lại tiếp tục hỏi “Thế đứa trẻ trong nhà bạn là con của ai đấy?”
Lúc đó trong phòng chỉ có một mình tôi.
Tôi đã nghĩ rằng họ đang muốn trêu chọc tôi, nên tôi cũng không nghĩ quá nhiều về việc này nữa.
Lần thứ hai, tôi đã cùng một người bạn quen qua mạng khác nói chuyện qua phần mềm đó, con người tôi thành thật mà nói thì có phần nhạt nhẽo, mỗi khi tôi kết bạn phải mất đến vài tiếng đồng hồ, có khi là đến nửa đểm hơn. Lúc đó, tôi đã để máy và đi vệ sinh sau khi quay lại người bạn đó đã hỏi tôi “Đứa trẻ nhà nào đang trong nhà của bạn thế?”
Tôi hiện lên một ngàn dấu chấm hỏi trên đầu: “Đứa trẻ????”
Anh ấy nói: “Tôi nghe thấy tiếng con nít khóc trong phòng cậu đấy”
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cho rằng người này đang muốn chọc ghẹo mình, tôi bảo: “Này, cậu đừng chọc tôi nhé. Chọc tôi sợ đến muốn ngất rồi đây này, cậu chịu trách nhiệm nổi không? Chiêu này có người dùng qua rồi”
Sau đó anh ấy cũng im lặng, tôi cứ đinh ninh là người này cũng trêu mình thôi.
Lần cuối cùng là khi tôi cùng bạn thân tôi nói chuyện phiếm lúc nửa đêm, cũng như những lần trước, sau khi tôi đi vệ sinh về bạn tôi hỏi “Này, cậu đang ở chung với ai hả?” Ngay khi cô ấy nói điều này, tôi đột nhiên nổi da gà và nhìn quanh phòng. Tôi không biết tại sao, tôi chợt nhớ ra những lần có người nói rằng có giọng nói của một đứa trẻ trong phòng của tôi.
Tôi hỏi cô ấy đã nghe thấy những gì, cô ấy nói cô ấy nghe thấy tiếng trẻ em khóc, còn hỏi tôi nhiều lần có đứa trẻ nào nhà kế bên đang khóc hay không?
Tôi hiểu bạn thân của tôi nhất, cô ấy là người sẽ không bao giờ giễu cợt tôi về chuyện này!!
Tôi cảm thấy rùng mình và ớn lạnh không ngớt, tôi nói về những lần có người nói như vậy với tôi cho cô ấy nghe. Cô ấy bảo “Quá tam ba bận, tớ nghĩ cậu nên đi hỏi thầy xem”
Tôi đã đi gặp thầy và ông đã đưa cho tôi một sợi dây màu đỏ và cuộn nó vào chung với một đồng tiền và bảo tôi đặt dưới gối. Vì sợ sau đó tôi cũng không còn nói chuyện điện thoại với ai quá nửa đêm nữa hoặc cũng có thể đồng tiền và sợi dây đỏ đó đã làm tôi an tâm hơn và kết quả là tôi đã không còn nghe về lời nào về tiếng của một đứa trẻ nữa. Sau khi tìm được việc làm, tôi cũng chuyển ra ngoài và sống một mình. Mẹ tôi tìm được đồng tiền có sợi dây đỏ đó trong đống đồ cũ và đưa nó lại cho tôi, nhìn nó những hoài niệm lại luân phiên nhau trở lại trong tôi.