Đăng bởi Soundio lúc 7:54 / 02.08.2022
(Chia sẻ cá nhân)
Nhìn thấy câu hỏi này, tôi không thể không nhớ về người yêu cũ của tôi, bạn học R.
Thú thật thì ngoại hình anh ấy không dễ nhìn cho lắm, nếu không muốn bảo là ‘xấu giai’. Đánh giá của người khác về anh ấy mà dễ nghe nhất đối với tôi chính là “R. trông thật hài hước”..
R. không hề khá giả, hẹn hò đêm Giáng Sinh, anh ấy dẫn tôi đi ăn một bữa hết 20 tệ (71.000 VND), mà còn là chia đôi hóa đơn.
R. dành cho tôi rất ít thời gian, tôi đã biểu diễn tổng cộng 8 buổi vào khoảng thời gian đó, anh ta một buổi cũng không đến.
Tính cách của R. không hợp với tôi, R. quá hiền và ấm áp trong khi tôi như một con báo. Đi cạnh tính cách mềm mại của R. tôi như trở thành một con chó ngao Tây Tạng.
Cuộc sống của anh ấy gần như là không đồng bộ với tôi. Tôi thì thích phiêu lưu và thám hiểm, R. thì thích ở trong phòng và nghiên cứu. Lúc tôi đi đây đi đó thì anh ấy sẽ gửi những tin nhắn dạng như “Tại sao em lại ở đó hả?”, “Em đi nguy hiểm lắm đó“, “Em về sớm với anh đi”, “Anh sợ lắm”..
Vòng tròn bạn bè của tôi chính là vòng tròn bạn bè của anh ấy. Điều này hoàn toàn không hợp lý chút nào so với một người hô mưa gọi gió như tôi.
Anh ấy…
Bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu lý do vì sao lúc đó tôi lại thích R. đến như vậy, huống chi lại còn là tôi tỏ tình trước chứ..
Nhìn thấy câu hỏi ngày hôm nay, tôi mới chợt nhận ra lý do: TÔI THÍCH GIỌNG CỦA ANH ẤY. *Các bạn hãy tưởng tượng đang nhìn thấy thật nhiều vụ nổ trong đầu tôi ngay lúc này nhé.*
Giọng của R. khiến bạn như bước vào một khu rừng của riêng anh ấy, loại cảm giác xanh xanh mà nhẹ nhàng đến lạ thường, cộng thêm việc mắt của anh ấy có màu lục bảo khiến tôi đổ đứ đừ.
Mỗi khi R. ngủ không ngon, gặp nhau trên hành lang của trường đại học, R. luôn chào tôi bằng chất giọng khàn khàn, khi thì thầm vào tai tôi những điều ngọt ngào một cách dịu dàng và êm ái.
Khi anh ấy nói trên sân khấu, âm thanh của anh ấy dày và đầy, và những người ngồi bên cạnh anh ấy sẽ cảm nhận được sóng âm thanh rung động trong không khí. Anh ấy không bao giờ hát, nhưng tôi nghĩ anh ấy hát rất hay, hay hơn cả những người khác.
Thanh quản của anh ấy gần như là hoàn mỹ, giọng hát của anh ấy đó là một âm thanh không cần chỉnh âm hay độ vang.
Vì vậy, đối với những cô gái học nhạc - ít nhất là đối với tôi - âm thanh cũng quan trọng đối với con trai cũng như mỹ phẩm đối với con gái - nó lấn át mọi thứ.
Nhưng tôi nghĩ điểm quan trọng hơn là anh ấy biết cách sử dụng giọng nói của mình. Anh ấy không bao giờ la hét một cách kỳ lạ, không bao giờ la hét ở nơi đông người, không bao giờ phát ra bất kỳ âm thanh nào động đến từ "tầm thường", và ngay cả tiếng cười của anh ấy cũng chỉ là một tiếng "hahaha" sạch sẽ và giòn giã. Khi anh ấy cười, miệng anh ấy mở rất rộng, nhưng âm lượng lớn của anh ấy sẽ không bao giờ khiến bạn phải nhìn xung quanh vì bối rối.
Điều quan trọng nhất là anh ấy biết nên nói gì và không nên nói gì. Anh ấy không bao giờ nói ai là ngu, ai xấu, ai xấu, và anh ấy không bao giờ chỉ trích ai; anh ấy không bao giờ giấu dao trong lời nói của mình, không bao giờ giễu cợt, không gay gắt và không bao giờ nói chuyện một cách lạnh lùng. Cũng đúng, đối với chất giọng hoàn mỹ như vậy, anh ấy mà một câu “Ngu dốt”, hai câu “Khốn nạn” tôi cũng không thể kiềm lòng mà khâu lấy miệng của hắn.
Vì vậy, lý do chúng tôi chia tay sẽ không bao giờ là vì giọng anh ấy mà chính là những lời thật lòng của hắn khó ưa.
R. cho rằng Nickelback và Pink Floyd đều hay như nhau. Nghe đến đó, tôi không thể nhịn được thêm nữa và thế là chia tay...